Phòng Khám Mắt Bs. Ckii. Trần Tuấn Huy -
Dạ chào bác sĩ Em là nữ, 22 tuổi, em mới ra trường ạ Vấn đề em gặp phải là: 1. Khi gặp người khác, em không dám nhìn mặt họ trực tiếp luôn ấy ạ, cứ ngại ngại với sợ và em cứ có kiểu suy nghĩ trong đầu là họ đang phán xét về bản thân em ạ ( ví dụ khi ở trọ cùng bạn, 1 bạn thì em khá thân, em cư xử rất là thoải mái, không sao ạ; 1 bạn còn lại thì khi ví dụ là khi bạn ngồi trên giường, em từ ngoài cửa bước vào cảm giác không được thoải mái, rồi cứ buồn buồn, mặt không dám nhìn thẳng vào bạn mà cứ cúi gằm xuống) 2. Em cực tự ti, luôn có suy nghĩ trong đầu là mình không làm được, mình không làm được việc này đâu rồi cảm giác mình thua kém tất cả mọi người. Giờ em ra trường, cũng đang tìm việc làm, mà phỏng vấn đỗ rồi, đến ngày hẹn đi làm thì em lại từ chối, lại có suy nghĩ, cản bước trong đầu là mình không làm được, hàng ngàn lý do và rồi lại hủy không đi làm nữa (trước đó thì khi em học năm nhất , em có tự đi làm thêm, mặc dù lúc đó nhát và có hay xấu hổ ; tuy nhiên em vẫn đi làm bình thường ạ) 3. Hiện tại, em có một tật xấu là: khi bạn bè nói chuyện với người nhà vui vẻ hay họ có công việc tốt, việc gì vui chẳng hạn; em tự dưng lại buồn (mặc dù lý trí nói em biết đó là sai mà em không hiểu sao cảm xúc em nó lại vậy) 4. Có những lúc em rất chán nản và đôi khi có suy nghĩ “ hay là kết thúc cuộc đời đi, cảm giác cuộc sống cứ nhàm chán, chả thấy có ý nghĩa gì”, trong đầu có câu hỏi :rồi không biết mình tồn tại trên đời này làm gì. Em cũng có xem video truyền động lực, đọc sách cũng như nhìn bố mẹ để mình có sức mạnh hơn tuy nhiên nó chỉ giúp ích trong một thời gian ngắn rồi đâu lại vào đó thôi ạ. 5. Em lại hay có suy nghĩ tiêu cực và không yêu thương bản thân mình nữa. Khi một vấn đề xảy ra cái em nhìn không phải là cảm nhận của bản thân mà lại là cảm nhận và suy nghĩ của người khác , dù cho là lợi ích của bản thân thì cũng cảm thấy ngại và không dám lên tiếng mặc cho người ta chà đạp lên mình. 6. Em học quản trị kinh doanh, thì thời gian trước em có đi làm sale, lúc phỏng vấn em nói chuyện rất là bình thường mà khi vào điện thoại nói chuyện với khách cảm xúc em cứ bị tụt xuống, giọng rất là buồn và phản ứng chậm chạp , nói lắp nữa ạ . 7. Em nhận ra mình thích con gái từ năm lớp 7. Và khi gặp mấy bạn hoặc mấy chị mà đẹp đẹp hay họ là kiểu người tự tin, thành đạt em lại có cảm giác rất là tự ti rồi ngại nữa. Với mấy em nhỏ tuổi hơn thì em nói chuyện thoải mái ạ. Con trai thì em tiếp xúc có đôi lúc ngại, nhưng không ngại bằng nữ ạ Em xin nói chút về bản thân em: Hồi em học cấp 1 thì em học giỏi và rất là nghịch, em cùng chúng bạn trong lớp hay đi chơi dùng nhau, em là người đứng đầu và ra chủ ý bày trò cho các bạn (kiểu bè phái và em cầm đầu ạ). Đến năm cấp 2 thì em dần không còn cầm đầu nữa, tuy nhiên thì em vẫn rất thường xuyên đi chơi, nghịch ngợm cùng các bạn (em nghịch như con trai ấy ạ). Đến năm cấp 3 thì em được chia vào lớp khác và không học cùng các bạn nữa mà học cùng toàn các bạn mới (các bạn cũ học lớp khác nhưng vẫn cùng trường và dãy phòng với em ạ); em dần không chơi với các bạn cũ nữa và tính tình tự dưng trầm lặng hẳn đi và rất ít nói, em ngoan và tựng dưng không nói bậy nữa (trước đó cấp 1,2 em mở miệng ra thì toàn đệm chửi thề vào), Những năm cấp 3 này em chỉ đi học và ở nhà, em không đi chơi nữa, cảm giác không có người chơi cùng ấy ạ. Lên đại học em ở trọ với bạn học cùng lớp cấp 3 , có vấn đề xảy ra là “ trọ em ở 4,ở mấy tháng em cảm giác 3 bạn kia thân nhau và hay nói chuyện cùng nhau, em thấy lạc lõng , buồn, và ở cùng rất không được tự nhiên, cứ về trọ thì em lại buồn, em đã chuyển trọ. Quãng thời gian đại học thì năm nhất em rất là hăng say đi làm thêm (lúc đó bố mẹ vẫn cho cấp tiền rất là đẩy đủ và cả 4 năm bố mẹ em đều cho tiền ăn, trọ, đóng học đầy đủ ạ) em tự đi tìm việc rồi làm, mặc dù chỗ làm họ nhận xét em chậm với ít nói, nhưng em vẫn đi làm vẫn không sao cả. Năm 2 thì dịch em học online ở nhà. Đến năm 3 em có đi làm thêm, tuy nhiên em toàn rủ bạn đi làm cùng, làm một mình em không dám đi, em thấy làm cái gì cũng ngại ạ. Trong 4 năm đại học thì em chỉ có đến trường, về trọ, đi làm, về nhà thôi ạ. Nói chút về gia đình em. Em ở quê, ngoại thành Hà Nội. Bố em đi xây, mẹ em làm phụ hồ. Bố em rất thường xuyên uống rượu say, xong rồi đi ngã, có lúc nằm ở nhà người ta và người nhà em lại đến đón về. Thật ra em rất tự ti về hoàn cảnh nhà mình cũng như tình trạng của bố. Lý trí em phân tích là “ ừm, bố mẹ làm lụng vất vả nuôi mình ăn học, mình phải tự hào và cảm ơn bố mẹ” Tuy nhiên phản ứng và cảm giác thực tế của em nó lại khác, khi ai hỏi về bố mẹ làm gì, em rất là ngại và nói lảng sang chuyện khác. Bố mẹ em thì rất nuông chiều chúng em ạ. Nhớ đợt cấp 3 nhà em cũng khá giả gì đâu, em thi đỗ vào cấp 3 và đòi mua xe điện theo chúng bạn , bố mẹ em đã mua ngay lập tức. Việc gì em không thích làm, hay không muốn bố mẹ đều không ép. Nhiều lúc bố em uống say, em “chửi” bố và có lúc còn “nguyền rủa” mà bố em vẫn không đánh hay trách cứ gì về chúng em (3 chị em em ạ). Bố thương em quá mức, em đi học đại học, về nhà làm việc nhà, bố toàn bảo không làm nữa, nghỉ đi, để bố làm cho hoặc bố em sẽ bảo mẹ em làm ạ. Hồi bé hay cho đến lớn, em đi đến nhà bà ngoại hay các dì chơi, em toàn ngồi vào một chỗ, góc, chả nói năng gì, rất là ngại và rụt rè. Em còn không dám lên nhà bác của mình xin hay lấy cái này cái kia cơ ạ Hiện tại thì ngày nào em cũng gọi điện về cho mẹ nói chuyện (trước đó thì không gọi ạ), gặp người hợp gu thì em nói rất là nhiệt tình. Nhất là mấy em gái 2k5,2k4, 2k3 mà em nhìn con bé ngoan ngoan , hiền hiền là tự dưng mồm em nói liên tục, trêu đùa các em ấy. em lại không thích mấy cái trend của giới trẻ và em chỉ dùng zalo, face book thì em dùng ních ảo (em vào group đọc truyện cũng như theo dõi Idol Hàn Quốc) là chính, nick chính em không đăng gì. Em mang tư tưởng cũng như ước muốn mọi người sống hòa thuận, tử tế, vui vẻ giúp đỡ nhau, tuy nhiên, qua bạn bè cũng như đi làm, học tập em rất là thất vọng vì mọi người rất là lợi ích cũng bởi đó mà giờ em yêu thương gia đình mình hơn ạ Nhìn nhận về bản thân: Em thấy mình rất là hiền lành, cũng hay giúp người, chân thành, mà tội rất rụt rè, suy nghĩ nhiều ( một vấn đề mà có khi em mất ngủ để nghĩ về nó và thổi phồng vấn đề lên), tiêu cực, rất rất không làm chủ được cảm xúc cũng như sống, hành xử tự nhiên ạ. Em bị ảnh hường bởi người khác cũng như hoàn cảnh, không làm chủ cảm xúc của mình được ạ. Hiện tại em nhận ra, em cần thay đổi, mà em bế tắc không biết phải làm như thế nào ạ. Em muốn mình hãy thật thoải mái, bình thường đi, đừng làm quá vấn đề lên, đừng có tự suy diễn người khác nghĩ gì hay sợ này sợ kia ạ, ngẩng cao mặt, hiên ngang, tin tưởng bản thân lên ạ. Đó là vấn đề của em ạ. Em rất chân thành cảm ơn , và mong bác sỹ tư vấn cụ thể giúp em và đưa ra giải pháp hay phương pháp để em có thể cải thiện các vấn đề trên ạ
Các địa điểm khác trong khu vực
Quốc Lộ 1A, Xã An Thái Trung, Huyện Cái Bè, Tiền Giang
5 Nguyễn Trọng Dân, khóm 4, Thị xã Gò Công, Tiền Giang
Xã Tân Hương, Huyện Châu Thành, Tiền Giang
146 Trịnh Hoài Đức, Phường 3, Thành phố Mỹ Tho, Tiền Giang
7 Lê Thị Hồng Gấm, Phường 6, Thành phố Mỹ Tho, Tiền Giang
5/11 Nguyễn Huỳnh Đức, Phường 8, Thành phố Mỹ Tho, Tiền Giang